Ngày Hiền Mẫu hay
Ngày của
Mẹ (
Mother's Day) Theo truyền thống đa số các quốc gia trên thế giới
ngày nay, Ngày Hiền Mẫu được tổ chức hằng năm vào ngày Chủ Nhật thứ nhì của
tháng 5 nhằm tôn vinh người mẹ hiền, người đã có ơn sinh thành giáo dưỡng chúng
ta nên người.
Bài viết về mẹ: con muốn ôm mẹ thêm lần nữa
-Bạn con hay khoe ngày bé thích nhất
là được sà vào lòng mẹ, ôm mẹ, sờ tai mẹ, vòi vĩnh, nũng nịu mẹ. Con thật buồn
khi nhớ từ bé đến giờ con ít khi nào ôm mẹ.
-Năm con 3 tuổi, mẹ
có em bé. Con ngoan ngoãn nhường mẹ cho em. Những lần thấy mẹ bế em, cho
em bú, cho em ăn, con ghét lắm. Mẹ chỉ biết có em thôi. Con ghét mẹ, ghét
cả em. Những ngày thơ ấu con chỉ thích quấn lấy bố, chơi với bố mà hiếm khi nào
nghĩ đến mẹ.
-Trong ký ức của con không có tiếng ru của mẹ,
không có tiếng mẹ gọi ngọt ngào: "Con ơi, về ăn cơm". Nhưng con nhớ mẹ
hay đánh đòn con. Con ham chơi, lêu lổng suốt ngày cùng đám bạn trai. Con hay
ra bờ sông phơi nắng và tắm. Lần nào đi tìm con về trông em, mẹ cũng mang
theo cái roi. Mông con hằn vết roi của mẹ biết bao nhiêu lần. Nhiều khi tủi
thân, con nghĩ: "Sao bạn con chẳng đứa nào bị đánh đòn? Sao mẹ đánh đòn
con nhiều thế? Hay mẹ không phải là mẹ của con?".
***
-Con gái mới lớn có nhiều thắc mắc cần hỏi mẹ.
Mấy đứa bạn con hay ôm mẹ thủ thỉ đủ chuyện. Con chẳng bao giờ nắm tay mẹ
mà khoe chuyện này chuyện nọ. Con thích tự giải quyết mọi chuyện hơn là hỏi mẹ.
-Chỉ một lần
duy nhất con hỏi mẹ đó là ngày con trở thành thiếu nữ. Con bối rối, sợ hãi
vô cùng, cũng may mà có mẹ. Nhưng sau lần đó con lại lùi xa mẹ. Nhiều lần mẹ hỏi,
con trả lời cho qua chuyện. Con cũng thấy mẹ ướt đẫm mồ hôi khi đi làm về nhưng
chẳng bao giờ con hỏi thăm: "Mẹ ơi, mẹ có mệt không?". Giữa hai
mẹ con mình như có một vách ngăn vô hình khiến con không thể gần mẹ.
-Rồi con vào đại học.
Ngày xa nhà, lần đầu tiên con thấy mẹ lo cho con nhiều đến thế. Mẹ dặn dò đủ thứ
nhưng con chẳng nhớ được là bao. Lúc lên xe con đã ôm bố nhưng không ôm mẹ. Con
muốn ôm mẹ lắm nhưng không hiểu sao có cái gì đó ngăn con lại. Con gọi điện về
nhà, em con bảo: "Chị hai đi học mẹ khóc nhiều lắm đó!". Tự dưng nước
mắt con chảy dài, nghẹn ngào, con cúp máy.
-Lần nào trở lại thành
phố, mẹ cũng nhắc: "Đi ra đường nhớ đội nón, mặc áo khoác, mang khẩu
trang, thành phố bụi bặm dễ bệnh lắm con à". Những lúc đó con muốn ôm lấy
mẹ, nhìn vào mắt mẹ mà nói rằng: "Con thuơng mẹ nhiều lắm". Nhưng chẳng
lần nào con đủ con đảm làm điều đó.
-Xa mẹ, con mới hiểu
mẹ luôn lo lắng cho con, luôn dõi theo mỗi bước chân của con. Những lúc mệt mỏi
con lại nhớ mẹ, nhớ dáng nằm nhỏ nhoi của mẹ trong những giờ nghỉ trưa hiếm
hoi. Con vẫn muốn một ngày con sẽ về ôm mẹ nói với mẹ rằng bố mẹ chính là niềm an
ủi, là động lực mỗi khi con chùn bước.
Tài liệu và bài viết
sưu tầm trên Internet